Tâm sự một người...
Đâu đó trong e có một nơi đặt tên là nỗi nhớ...
Mỗi lần nhìn vào mắt e là tôi thấy đâu đó là một nỗi buồn. Tôi chả hiểu vì sao lại cảm giác điều đó, e thì chả bao giờ nói tôi hiểu...
Cho đến khi một khoảng thời gian không gặp e cũng nơi đó cũng ánh mắt đó e trao cho người khác thì cái nét buồn ấy ko còn...
Thế nên tôi không lựa chọn e là đúng cho e rồi. Còn tôi không lựa chọn e cũng là đúng cho tôi rồi nhưng....
Mãi sao tôi mới biết được....
Nét buồn ấy vì cô ấy lo sợ tôi không thuộc về cô ấy, cô ấy sợ tôi không hạnh phúc, cô ấy sợ Đà Lạt làm chúng tôi đỗ vỡ bởi có ai iu nhau nơi này mà thành đôi...
Còn tôi iu một người mà im lặng ko dám thổ lộ mãi cho tới khi e trên cửa sổ toa tàu nói dù có thế nào e cũng ko tiếc vì e đã iu người tuyệt vời nhất trong những ngày tháng đẹp nhất... Luôn nghĩ về a.
Đó là lần tôi còn thấy e bước lên chuyến tàu cuối cùng rời Đà Lạt đến...
Chào em. A đã đứng đây 31 năm rồi....
Thung Lũng Đèn về đêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét